Trái tim em không đủ rộng lượng và bao dung để gạt mọi lỗi lầm và khổ đau mà người gây ra để có thể yêu nhau lại được.
Anh còn nhớ chứ ngày chúng ta chia đôi con đường, em không nói em chỉ van xin và khóc lóc, rõ ràng em yếu đuối và đánh mất đi bản chất mạnh mẽ vốn có của mình. Anh vẫn bình thản lắm, anh cười nhạo em là kẻ đã phá huỷ tương lai của anh, nếu thương anh, nếu muốn anh có tương lai tốt đẹp thì nên buông tay anh ra. Anh còn tỏ ra thái độ hờ hững và lạnh nhạt để em "mất hình tượng" về anh, nhưng anh đâu biết được cơ chứ khi yêu ai đó hơn cả bản thân mình thì cho dù người đó có ra sao hay thế nào thì bản thân người đó cũng không thay lòng đổi dạ. Chỉ sợ người ta bỏ rơi mình mà đi. Sợ lắm.
Li hôn!
Phải đối xử với bản thân mình tốt một chút vì một đời người đâu có dài. Phải đối xử tốt với những người bên cạnh ta, vì kiếp sau đâu ai biết là còn có thể gặp nhau nữa hay không! Người ta nói: “Tu 100 năm được ngồi chung thuyền, tu 1000 năm mới cùng chăn gối.” Vậy nên, hãy biết trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và bình thường bên cạnh bạn.
Thôi thì cô đơn
Nếu yêu nhau chỉ để làm tổn thương nhau rồi trở thành một điều day dứt trong lòng nhau cả đời vậy thôi thì ta đừng yêu, đừng nên bắt đầu, cứ dửng dưng với trời đất, dửng dưng bước ngoài phố với hai tay luôn bỏ gọn trong túi của mình. Không cần thêm một ai nữa, một mình ta thôi tự tin đi đến cùng trời cuối đất và làm những điều ta cảm thấy thích thú, sống hết tuổi thanh xuân vì cái ngông của bản thân.
Nắm một bàn tay đã buông
Sẽ chẳng dễ dàng đâu để nắm lại một bàn tay đã buông. Nhưng chia ly chưa bao giờ là điều em muốn chọn.
Không biết từ lúc nào mà khi đối diện với sự chia ly, em lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự mạnh mẽ ấy không nằm ở chỗ em bình yên đi tiếp trên chặng đường vắng một người thương, mà là do em sẽ cố gắng hết mình để nắm lấy một bàn tay đã buông sau tất cả những tổn thương tưởng chừng như không thể liền sẹo. Người ta bảo đó là cố chấp, là khờ khạo, là đang tự đối xử bất công với chính bản thân mình. Còn em, em gọi đó là thấu hiểu, là thứ tha, là chân thành, là tin yêu, là chờ đợi...
Không biết từ lúc nào mà khi đối diện với sự chia ly, em lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự mạnh mẽ ấy không nằm ở chỗ em bình yên đi tiếp trên chặng đường vắng một người thương, mà là do em sẽ cố gắng hết mình để nắm lấy một bàn tay đã buông sau tất cả những tổn thương tưởng chừng như không thể liền sẹo. Người ta bảo đó là cố chấp, là khờ khạo, là đang tự đối xử bất công với chính bản thân mình. Còn em, em gọi đó là thấu hiểu, là thứ tha, là chân thành, là tin yêu, là chờ đợi...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Follow Us
Were this world an endless plain, and by sailing eastward we could for ever reach new distances