Nếu thật sự chúng ta có lí do nào đó để gặp nhau lại lần nữa, em tin em sẽ chứng minh cho anh thấy tất cả những gì em đã viết ở trên. Có thể đến lúc ấy, nó sẽ còn tuyệt vời hơn nữa. Em sẽ là cô-gái-duy-nhất khiến anh có thể đắm chìm trọn vẹn trong hạnh phúc...
[Nhớ anh lâu rồi nhưng giờ đây em mới nói...]
Anh làmối tình đầucủa em. Là minh chứng cho một khoảng thời gian ngọt lịm mà cứ thỉnh thoảng, em lại chỉ nghĩ nó là một giấc mơ thoáng qua thôi. Anh, người em từng thương biết bao, người từng xuất hiện cả ngàn lần trong những câu chuyện em kể, người duy nhất mang lại cho em thứ cảm xúc không nên lời, không biết phải chia sẻ cùng ai nên chỉ biết trải lòng mình lên những dòng chữ vậy thôi.
Đôi khi đêm xuống, lúc mọi suy nghĩ trong một ngày bận rộn ùa về: mệt mỏi, bất lực, đầu óc em như rối tung lên. Và, em nhờ đến một sự cứu vãn trong tâm trí mình. Đúng vậy. Là anh. Em nghĩ về anh, bỏ hết mọi thứ phiền phức kia sang một ngăn tủ khác. Em mê man với bộn bề những vui, những buồn, nụ cười cùng nước mắt. Nhiều, và mênh mang thật đấy anh!
Em sẽ kể anh nghe...
Em nghĩ nhiều về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Một chút tình cờ, một chút thú vị, và, cũng thật diệu kì. Thời gian đã làm hao mòn đi ít nhiều những cảm xúc lẫn lộn của em khi ấy. Nó không còn mới nguyên như vừa xảy ra ngày hôm qua nữa.Em chỉ có thể kể về nó như mộthoài niệmthế thôi.
Vậy thì, anh ơi, khi ấy, em đã phải lòng anh dễ dàng như thế nào ấy nhỉ? Chỉ là, chợt rơi vào mắt em là một nụ cười vỡ toang giữa nền trời xanh thăm thẳm hôm ấy cứ như chứa mọi tia nắng làm người ta tan chảy. Buổi sáng đó như vậy, mọi điều xung quanh em bỗng trở nên thật tươi trẻ, thật sống động.Và em, thế là đổ. Một phút giây thôi, rất ngắn ngủi, trái tim em lần đầu bị đánh thức hoàn toàn, bởi anh.
Em đã đủ lớn để nhận thức được tất cả...
Khi ấy, trong trường rất nhiều nàng theo đuổi anh. Anh đào hoa, hẳn thế. Em cũng biết. Vậy mà, em vẫn thích anh. Ừ, em cũng là con gái. Trừ khi em không được bình thường, làm sao có thể không yêu mến anh cùng một nụ cười như thế ngay từ cái nhìn đầu tiên? Ai có thể cản lại em cái quyền được yêu, được theo đuổi người mình thích bao giờ?
Rồi, ngày lại qua ngày, cứ thế...
Em đã ao ước biết bao được anh đáp trả. Em đã mơ về điều đó rất nhiều lần. Vâng, vì em là con gái. Mơ mộng, tương tư, tất nhiên là những thứ luôn làm em bận rộn mỗi ngày.
Và, bằng cách nào nó, chúng ta hẹn hò. Em đã tự hỏi kì diệu làm sao khi một anh như thế, bỏ qua mọi cô gái theo sau mình, bước về phía em. Em đã tự cho rằng mình thật may mắn, tưởng tượng chính mình là công chúa Lọ Lem. Cũng chỉ có mỗi em tin rằng mọi thứ anh gửi đến em chỉ có thể là thật lòng mà thôi. Là em tự huyễn hoặc, là em thôi.
Vì anh có thương em gì cho cam?
...là thời gian, làm em không nhớ nổi...
Thương anh, em chỉ biết mặc định cho chính mình một điều như thế. Là gượng ép? Là ràng buộc? Không, là tự nguyện. Thật xấu hổ phải không anh? Bởi từ lần đầu được đánh thức, trái tim em mặc nhiên đã luôn sẵn sàng cho anh cái quyền được tự do chế ngự nó rồi. Anh biết không, khi ấy, em thật sự chưa bao giờ nhìn ra mình có "đau" hay không? Em chỉ giả vờ thôi, chỉ giả vờ rằng mình đã đaunhư thế này hay thế kia. Em cũng miệt mài kể về nỗi đau của mình cứ như em đã sống cả cuộc đời cùng với nó. Thú thật, khi ấy, mọi cảm giác với em hoàn toànmờ mịtcả. Thương anh, em thật sự còn không biết "đau" là như thế nào, hoặc là em đã tổn thương hay chưa?
Chỉ thấy đôi lúc hạnh phúc trở nên quá lớn, nó làm nhoè mờ đi mọi thứ xúc cảm khác khi chúng dường như còn chưa được hình thành.Em hiểu, anh hiểu. Hạnh phúc lớn của em là anh, sau đó là những kỉ niệm của chúng ta, sau đó là những tin nhắn từ anh. Rất ngọt ngào, rất đơn giản, rất trẻ con. Anh xuất hiện ở khắp nơi, trong nhật kí, trong tâm trí, trong cả tiềm thức. Mọi điều trong mắt em, đều có bóng dáng anh.
Và, cứ thế, em mặc kệ những mâu thuẫn, giằng co đáng ghét trong lòng, em bất chấp tất cả, em cứ thế yêu anh, thương anh như chưa bao giờ.
Vì cái đích cuối cùng chỉ có chính em ôm cho mình một nỗi đau biết khóc...
Nhưng...
Với anh, em cũng đã học được nhiều thứ. Cả cái cách lặng lẽ để yêu thương trượt qua đôi tay nhỏ bé...
Em không biết.
Em hứa, em không biết.
Em đã yêu anh và khóc như thế nào.
Em hứa, em không rõ...
Em đã cười theo cách nào khi để anh một mình ra đi
Và em thì một mình ở lại...
Trách anh, không có kết quả. Em trách mọi người xung quanh, trách vì sao họ lại nỡ để một em yếu ớt như thế thương anh quá nhiều mà không nói trước cho em những gì em sắp phải chịu đựng. Nhưng, cuối cùng, như em đã nói, chỉ tại vì quá bận rộn với việcthương-yêumãnh liệt như thế, em làm sao còn tâm trí để nghĩ và suy về mộttương lai buồn bã, đúng không?
Người yêu cũ, anh đừng xin lỗi em. Đúng rồi, anh đã làm đau em, cứa thêm nhiều vết thương vào trái tim non nớt của em. Nhưng nếu em thậm chí còn không cảm nhận rõ ràng được chúng thì anh xin lỗi để làm gì? Em không trách anh nữa, vì suy cho cùng, có mấy ai yêu đương mà không phải buồn và giận đâu? Em đây dẫu có cứng cáp mấy thì vẫn phải đổ gục trước yêu thương thôi! Bởi,mọi thứ bắt đầu từ chính em đây, em không có quyền đổ lỗi cho một ai khác. Trong em, anh vẫn vậy thôi.
Anh vẫn vậy, có điều chỉ là với riêng em...
Bây giờ, cũng có vài ba cuộc tình, đến rồi lại đi. Không mới nguyên như lúc ban đầu cùng anh những ngày ấy. Em vẫn chưa hề biết cách yêu như thế nào cho đúng đắn. Em chỉ bước, về phía có người đang cần em, chờ em và em cũng cần và thương yêu họ hết lòng mà thôi. Chúng ta cũng không thể trở nên xa lạ bởi một lí do nào đó. Lúc này mọi thứ vẫn lặng lẽ như con sóng biển, đôi lúc tâm trạng như thế này, chúng gợn lên từng đợt nhịp nhàng trong tim em. Đúng vậy, nhìn lại thì em quả là không hề mạnh mẽ. Người ta bảo em "tổn thương" như thế không dễ dàng để vượt qua. Em cũng thế mà.Nhưng, thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, đó là chân lí của chân lí.
Tình yêu của em ngày càng trưởng thành cùng em. Những cung bậc cảm xúc trở nên rõ ràng hơn. Đau đớn cũng vậy, bây giờ em hiểu anh không phải là lí do duy nhất khiến em vắt kiệt nước mắt để rồi đôi mắt lại sưng húp sáng hôm sau. Sẽ có những sóng gió xảy ra, khi mà nụ cười thay thế cho nước mắt. Anh cũng không phải là người duy nhất có thể cứa sâu vào trái tim em và để lại những vết sẹo như thế. Sẽ còn nhiều vết sẹo nữa, sâu hơn nữa.Nhưng, em không sợ.
Em cũng đã rõ cảm giác "đau" ấy rồi - như kim châm vậy, anh biết không, em đã vui sướng thế nào khi ngộ ra điều đó?
Mọi thứ đối với em lại quay trở về quỹ đạo ban đầu của nó. Em yêu thương, em đau rồi lại khóc. Em cũng lớn lên.Và em cũng có những tình cảm sâu đậm hơn rất nhiều một mối tình đầu đẹp đẽ mà lại mong manh, sớm nở chóng tàn.
Vâng, cũng như em, anh đừng dừng lại, anh nhé! Em sẽ không dõi theo anh như ngày trước, em sẽ để mọi thứ trôi tuột đi như nó vẫn thế. Em sẽ không một lần nào níu lại nữa. Em sẽ,cho đithật nhiều.
Và, đừng hiểu lầm, em không dành tình cảm này cho anh!
...chỉ là nỗi nhớ anh bất chợt ùa về.
Nếu thật sự chúng ta có lí do nào đó để gặp nhau lại lần nữa, em tin em sẽ chứng minh cho anh thấy tất cả những gì em đã viết ở trên. Có thể đến lúc ấy, nó sẽ còn tuyệt vời hơn nữa. Em sẽ làcô-gái-duy-nhấtkhiến anh có thể đắm chìm trọn vẹn trong hạnh phúc.
Và. Nếu như, chúng ta có thể yêu nhau thêm lần nào nữa, hứa với em mình hãy yêu nhau thật nhiều anh nhé!
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!
Thật sự là em rất nhớ anh, người yêu cũ ạ...
Tác Giả: Unknown
- Tôi không cần 1 người hét lên với cả thế giới rằng " I LOVE YOU ".. - Tôi chỉ cần 1 người nói " ừ người yêu mình đấy " khi bạn bè hỏi.. - Tôi không cần 1 người ôm hôn tôi giữa phố.. - Tôi chỉ cần bàn tay ấy đừng buông tay tôi khi bắt ngờ gặp 1 " người quen" :... .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét: