Em đã đủ tự tin để xa anh...

Quên hay là cố tình không nhớ? Mạnh mẽ thật hay chỉ là giả tạo? Em biết dù thế nào đi nữa thì em cũng nên chấp nhận một sự thật rằng chúng mình đã chia tay. Em đã nói anh đi tìm hạnh phúc mới, em đã nói rằng em đã đủ tự tin để xa anh. Và có lẽ là em sẽ làm được...


Chúng mình bắt đầu và kết thúc đều cùng một con số. Em cứ nghĩ ngày kỉ niệm tình yêu của chúng ta là ngày đẹp nhất trong cuộc đời em, để cứ mỗi tháng, cứ đến ngày đó là em lại mỉm cười, lại loay hoay và suy nghĩ nên tự tay làm thứ gì đó để tặng anh, người mà em yêu hơn cả bản thân mình...

Bao nhiêu chuyện xảy ra, và số lần cãi nhau của bọn mình cứ một ngày tăng lên đến mấy lần. Em cũng mệt mỏi và có thể anh cũng thấy chán nản khi suốt ngày cãi nhau với một đứa cứng đầu như em. Rồi chúng ta chia tay, rồi lần cuối cùng anh quyết định dứt em để ra đi, cũng là ngày mà chúng ta đã từng đặt là ngày hạnh phúc.



Anh đã nói đó là một sự trùng hợp. Nhưng em nghĩ không phải. Anh biết không, em đã ước giá như anh đừng nói chia tay em vào ngày hôm đó. Ngày hôm qua chúng mình vẫn đi dạo, vẫn cười đùa, anh vẫn trao cho em nụ hôn ngọt ngào, để rồi sang ngày hôm sau, ngày kỉ niệm yêu nhau của chúng mình, anh đã nói lời chia tay với em một cách bất ngờ khiến em không thể tin nổi..Em buồn, em sốc, em gục ngã khi ngày hôm đó em đã lên bao nhiêu kế hoạch để chúng ta có một ngày kỉ niệm thật hạnh phúc..Thế mà...

Giờ anh đang ở nơi đâu? Ở nơi đó anh có nghĩ về em - người con gái là tình đầu của anh không? Và cứ đến mỗi tháng, cứ đến ngày đó, liệu anh nhớ con số ấy là con số của ngày kỉ niệm hay là con số của ngày chia tay? Từ hôm chia tay đến giờ chưa có ngày nào em thật sự ổn mặc dù em luôn tự nhủ bản thân phải thật mạnh mẽ lên. Nhưng em không làm được anh à. Vì em không thể quên, không thể hay thật sự em vẫn còn yêu anh? Có lẽ em vẫn còn yêu...Em có thể bỏ mặc bao lời tán tỉnh từ những người khác để cứ một mình yêu đơn phương anh như thế. Em ngốc quá phải không anh?

Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn quan tâm em, lo lắng cho em. Em không biết đó là tình yêu hay không...Em hoang mang và hay mơ tưởng rằng anh vẫn còn yêu em. Chúng mình vẫn nói chuyện bình thường, hỏi han nhau về cuộc sống của hai người. Và anh biết không, cứ mỗi lần em nói chuyện với anh, là em lại thấy vui, thấy đỡ buồn...Và có lẽ cứ thế mà em dần dần thấy quen với cuộc sống không có anh ở bên...

Quên hay là cố tình không nhớ? Mạnh mẽ thật hay chỉ là giả tạo? Em biết dù thế nào đi nữa thì em cũng nên chấp nhận một sự thật rằng chúng mình đã chia tay. Em đã nói anh đi tìm hạnh phúc mới, em đã nói rằng em đã đủ tự tin để xa anh. Và có lẽ là em sẽ làm được. Em không còn là cô bé hay khóc sướt mướt, lụy tình, hay là níu kéo như trước kia nữa đâu. Từ nay em sẽ sống với cuộc sống của mình mà không cần đến bàn tay của anh nắm lấy, không cần đến cuộc sống có anh kề bên những khi buồn vui...Tương lai và tuổi xuân của em còn dài và yêu thương vẫn đang chờ em ở đâu đó. Rồi có một ngày cả em và cả anh đều tìm được cho mình hạnh phúc riêng. Và chúng ta sẽ là quá khứ của nhau, sẽ bất giác mỉm cười khi có gì đó xuất hiện khiến ta lại nhớ về kí ức một thời mà chúng ta đã gắn bó với nhau.

Cảm ơn nụ cười của anh, đã từng khiến em phải bối rối...

Cảm ơn những câu nói của anh, đã từng khiến em phải trằn trọc bao đêm...

Cảm ơn bàn tay ấm áp của anh, đã dắt em đi qua quãng thời gian ấy...

Cảm ơn anh đã yêu em nhiều khi em đang còn đau đớn với tình đầu đã qua mà chưa thể quên...

Cảm ơn anh khi khiến em mỗi lần nghĩ tới anh đều bất giác nhoẻn miệng cười...

Cảm ơn anh đã quay lại, khiến em lấy lại được dũng khí và tự tin với tình yêu

Cảm ơn anh đã buông tay em,để khiến em học được cách trưởng thành, và để em tự đi tìm hạnh phúc cho mình..

Em may mắn nhường nào khi có anh đi bên cạnh, dù chúng ta không thể cùng đi tới cuối con đường. Dù chúng ta không có duyên với nhau, nhưng hãy để em được cảm ơn anh, đã cho em niềm vui, em sẽ không quên...

Và anh ơi, từ bây giờ, em đã đủ tự tin để xa anh...


0 nhận xét: