Có những buổi chiều hoang hoải, em tìm về những kí ức cũ xưa, vẳng vẳng tiếng nói và nụ cười của anh, rằng " anh yêu em nhiều lắm", rằng "anh sợ mất em", để rồi tự nhắm mắt, cố ngăn dòng nước mắt chực trào. Đúng rồi, nó là kí ức, chỉ là kí ức mà thôi.
2 năm – một khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để chúng ta có những ngày tháng hạnh phúc, và dường như quá dài để những kỉ niệm có thể phai mờ trong tâm trí em.
Em đã từng nghĩ, rằng tình yêu của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi, rằng dù trời có sập thì anh vẫn ở đó, vẫn bên cạnh và mỉm cười với em. Phải chăng em quá ngốc khi cứ luôn tin vào một tình yêu vĩnh cửu, mà không hề biết rằng trong tình yêu còn có một thứ cảm xúc gọi là hết yêu.
Em đã quá tự tin khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ có chuyện anh buông tay em trước, rằng anh sẽ chẳng bao giờ làm em đau hay chẳng chịu nổi khi thấy những giọt nước mắt của em, Em quá trẻ con khi nghĩ rằng anh sẽ chẳng sống nổi nếu thiếu em.
Và rồi, vào một ngày hanh hao gió, cái lạnh ùa về làm em đột nhiên rùng mình. Mình chia tay, thật sự. Em bất ngờ, em đau đớn. Lần đầu tiên em biết thế nào là vứt bỏ hết lòng tự trọng của một đứa con gái để níu kéo anh. Thế nhưng, anh lạnh lùng, như chẳng phải là anh của ngày trước...
Những ngày sau đó với em dường như quá khó để vượt qua, đôi vai em run rẩy từng ngày, nước mắt em không hỏi ý mà cứ thế rớt mỗi khi em nhớ về anh. Những bài hát buồn em chẳng dám nghe. Có những đêm em chẳng thở nổi, tin nhắn đã gửi chẳng hề có hồi âm. Những con đường, những quán quen, nhiều và rất nhiều những thứ quen thuộc, em đã không còn nhớ em đã phải trải qua những ngày tháng không anh thế nào khi kỉ niệm và hồi ức về anh càng ngày càng rõ, và em đã phải cố để quên. Rồi em chợt nhận ra rằng, càng cố quên anh thì lại càng nhớ anh đến quặn lòng.
Có những buổi chiều hoang hoải, em tìm về những kí ức cũ xưa, vẳng vẳng tiếng nói và nụ cười của anh, rằng " anh yêu em nhiều lắm", rằng "anh sợ mất em", để rồi tự nhắm mắt, cố ngăn dòng nước mắt chực trào. Đúng rồi, nó là kí ức, chỉ là kí ức mà thôi.
Anh nói rằng anh hết yêu, một lí do khiến em bất ngờ. Em thực sự không tin, mới rất yêu như thế, nói không yêu là có thể sao? Em không tin, em chờ đợi, em cứ nghĩ chắc anh hết yêu một chút, rồi ngày mai, thức dậy, sẽ nhận được tin nhắn, rằng " Mình yêu lại từ đầu, được không em?", như anh vẫn làm. Nhưng lần này là thật, là không thể quay lại, anh lạnh lùng, tàn nhẫn đến vô tâm. Anh làm em phát sợ, những từ ngữ anh nói làm em không tin anh chính là người từng yêu em. Càng đau đớn hơn khi anh nói anh đang thích một người khác, em ghen, trên cương vị một người không có quyền làm điều đó., em chẳng là gì để được ghen cả, anh vô tư hỏi em valentine nên tặng gì cho người anh đang thích, là anh hỏi thật hay cố tình xát muối vào lòng em., khi đó là valentine thứ 2 của chúng ta và điều anh đang làm với em là gì, hả anh?
Giờ đây, với cả thế giới, em vẫn là em, nhưng với anh, em đã khác, không còn là cô bé của anh, và không còn yêu anh nữa. Sau tất cả, em đã có thể đứng dậy và vết thương của em đã lành, em đã tìm được người yêu em và em cảm thấy thực sự bình yên khi ở bên cạnh anh ấy. Chẳng biết rồi sẽ đi về đâu những có lẽ em sẽ yêu khác hơn, trưởng thành và chín chắn hơn. Còn anh, với em, anh sẽ mãi là một miền hồi ức, đủ màu, đủ thanh, đủ vị, mà em sẽ cất tận sâu trái tim mình.
Tạm biệt anh, người yêu cũ, anh - rồi cũng sẽ thành công và hạnh phúc thôi.
Bởi vì hết yêu... nên dù thế nào cũng không thể tiếp tục... phải không anh?
Tác Giả: Unknown
- Tôi không cần 1 người hét lên với cả thế giới rằng " I LOVE YOU ".. - Tôi chỉ cần 1 người nói " ừ người yêu mình đấy " khi bạn bè hỏi.. - Tôi không cần 1 người ôm hôn tôi giữa phố.. - Tôi chỉ cần bàn tay ấy đừng buông tay tôi khi bắt ngờ gặp 1 " người quen" :... .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét: