Nỗi nhớ cứ thế, ngày một rõ ràng. Nỗi đau cũng thế, ngày lại ngày tạo nên vô vàn hình hài không tên nơi ngực trái tôi. Tôi và anh hít thở chung dưới vòm trời mà nghe nhịp tim thở khuyết đi nửa tấm chân tình cùng nhau. Đến cả thở cũng khó khăn như vậy sao?
Một khoảnh khắc nào đó, người ta mong muốn được cô độc, được cuộn mình trong thế giới riêng của họ, yên tĩnh và vững chắc hơn hết thảy.
Và một khoảng khắc nào đó, người ta hốt hoảng nhận ra rằng, họ sợ hãi cô độc, họ đói khát cái cảm giác được che chở và quan tâm, được yêu thương và lo lắng. Họ nhận ra rằng, họ đang bị nỗi sợ hãi chiếm đoạt. Họ nhận ra. Họ sinh ra ko phải để tồn tại một mình, những người khác cũng vậy.
Thế nhưng...
Một trong những cảm giác khó chịu nhất là cảm giác vô tình chạm vào quá khứ, đi qua miền cảm xúc mà nó đã từng là yêu thương, từng làm mình vui và hạnh phúc, từng là đặc biệt, từng là cái gì đó quý giá như báu vật..; là cảm giác mà vô tình nhìn lại, vô tình ấn nút play cho những đoạn kí ức mà mình đã từng nhấn stop; là cảm giác khi những cảm giác khi xưa ùa về.Là cảm giác mà mình biết rằng mình đã đánh rơi những điều vô giá trong cuộc đời mình, và đã vĩnh viễn không thuộc về mình nữa.
Vết thương thân xác còn có thể chữa trị, có thể đắp thuốc, thậm chí phẫu thuật, mọi cách để lành lặn và làm mờ sẹo đi. Nhưng vết thương tinh thần, không biết được rõ ràng phương thuốc cũng không thể biết được thời gian chữa trị, thời gian lành lại, chưa nói đến liệu nó có lành được hay không? Và nếu lành, liệu nó có nứt ra và đau một lần nữa?
Cuộc đời này vốn chẳng có gì là công bằng. Và sự bất công đó, đôi khi đánh thuế cuộc sống bằng máu và mạng sống của những kẻ là nạn nhân.
"Giá như em có đủ sự tuyệt vọng và lòng căm phẫn để không phải đau thêm một lần nào nữa."
Nỗi nhớ cứ thế, ngày một rõ ràng. Nỗi đau cũng thế, ngày lại ngày tạo nên vô vàn hình hài không tên nơi ngực trái tôi. Tôi và anh hít thở chung dưới vòm trời mà nghe nhịp tim thở khuyết đi nửa tấm chân tình cùng nhau. Đến cả thở cũng khó khăn như vậy sao?
Tôi ngồi xoay lưng về phía anh, lòng thầm mong anh sẽ nhìn được rõ nét những luồng cô đơn xám kịt bủa vây lấy vòm lưng tôi nhỏ bé. Nhưng, kỳ thực chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy được đơn độc đang ăn mòn cơ thể mình, khi tôi xoay người bất chợt va chạm bóng hình anh. Trái tim tự lúc nào khẽ nhích lên một nhịp, niềm đau cứ thế sang trang, tạo nên những cung bậc cảm xúc vô tình hữu ý. Hà Nội này nhỏ bé, sao cứ mãi đụng chạm vào nhau những va chạm tinh thần đến quặn thắt như vậy!? Sao chúng ta không ai chịu ở yên trong chính thế giới muôn vàn lộng lẫy do lý trí tô vẽ nên mà an yên tự tại?
Hằng ngày, tôi đều ngồi tại nơi đó. Cố gắng giữ phần đầu trung lập với cơ thể, cố gắng luôn nhìn về phía trước như thể cho phép niềm đau nhích cơ thể mình bước đi cho thẳng. Không cong, không quẹo, không sa đà, không bê tha vào lương duyên đã định sẵn một kết thúc rất chóng vánh như anh. Cũng có những lúc tôi dặn lòng thôi đừng nên nhớ thật kỹ những thứ không nên nếm thử.Rượu uống nhiều thì làm bản thân chếnh choáng hư hỏng. Kỷ niệm nhớ nhiều dễ dẫn đến muôn vàn sân si...
Tốt hơn cả, có những điều chỉ nên giữ ở trong lòng, nhưng hễ khi bắt gặp bất giác nụ cười đó, tấm lưng kiêu hãnh trời ban và bản lĩnh của một thủ lĩnh tuyệt vời, nước mắt tôi lại chực như tràn xừ nó ra, tôi cố gắng nuốt những giọt khô khốc vào lòng, vì đã hứa rằng sẽ không bao giờ khóc. Ngay cả khi chuyện đó rất đáng buồn, rất đáng để khóc...
Giá như em có đủ sự tuyệt vọng và lòng căm phẫn để không phải đau thêm một lần nào nữa..
Tác Giả: Unknown
- Tôi không cần 1 người hét lên với cả thế giới rằng " I LOVE YOU ".. - Tôi chỉ cần 1 người nói " ừ người yêu mình đấy " khi bạn bè hỏi.. - Tôi không cần 1 người ôm hôn tôi giữa phố.. - Tôi chỉ cần bàn tay ấy đừng buông tay tôi khi bắt ngờ gặp 1 " người quen" :... .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét: